"Mẹ là tiếng hát câu thơ
Ru con vào những giấc mơ tuyệt vời
Du dương hai tiếng à ơi
Đong đưa con ngủ, suốt đời không quên
Mỗi ngày con lớn khôn lên
Trong vòng tay mẹ êm đềm thiết tha
Mẹ là tổ ấm mái nhà
Tình thương cao cả, bao la, dạt dào
Lờ mẹ dạy bảo ngọt ngào
Hiền từ âu yếm, xiết bao ân tình
Mẹ là nắng ấm bình minh
Là bông hoa cúc đẹp xinh rạng ngời
Ơn mẹ biển rộng mây trời
Không gian ấp ủ cho đời con tươi"
Tình mẹ - một tình cảm thiêng liêng, cao quý luôn hiện hữu trong mỗi người con dành cho đấng sinh thành của mình.
“ Lên non mới biết non cao
Có con mới biết công lao mẹ già”
Tình yêu của người mẹ hiền dành cho mỗi chúng ta, không thể nói hết bằng lời. Và cho dù có đi đâu, ở đâu thì không ai tốt, chăm sóc, lo lắng cho chúng ta bằng chính cha mẹ.
Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ hiền. Vẫn biết bên mình có biết bao nhiêu người thân yêu – đến trường có bạn bè thân thương, có ngôi trường thân mến, có thầy cô kính yêu hàng ngày vỗ vè, dạy dỗ,.... nhưng chắc chắn có ai không cảm nhận được tình yêu thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền đi theo chúng ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất.
Tình yêu đó cứ lớn dần theo năm tháng, đến bây giờ khi bước chân vào trường trung học phổ thông mới phần nào hiểu được tình yêu thiêng liêng của mẹ.
Một sớm mai thức dậy, ta đã cảm nhận được bàn tay mẹ hiền ôm ấp đêm qua, giờ đây lại chuẩn bị nắm cơm buổi sáng trước lúc ta đến trường. Khi chúng ta học trên lớp, bàn tay mẹ lại tần tảo nắng mưa ngoài nương rẫy lo cho ta buổi cơm thường nhật, từng mảnh áo ấm trong những tiết trời lập đông. Cứ thế, tình mẫu tử luôn hiện hữu, cứ mãi chở che, mơn trứn, vỗ về, yêu thương, trìu mến trên mỗi nẻo đường con đến lớp.
Tiếng mẹ tràn đầy như mặt nước hồ thu buổi sớm mà vẫn chân chất, mộc mạc, gần gũi tinh tươm tựa trang giấy học trò. Có lẽ khi con người còn chưa biết mặt chữ thì tình mẫu tử đã thể hiện đủ đầy, lung linh như ánh trăng rằm trong những câu ca dân gian xưa. Nay trên tất cả các phương tiện trao đổi thông tin, nghệ thuật, hình ảnh người mẹ lại càng được tôn vinh hơn nhưng chắc vẫn chưa bao giờ đủ để nói lên sự hi sinh và tình yêu người mẹ dành cho ta.
Từ bé, khi biết cảm nhận cuộc đời, tình mẹ luôn dần lớn bên con theo năm tháng.
Tình mẹ thể hiện mọi nơi trên trái đất này với bất kì không gian nào.
“ Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Ta chợt rùng mình sợ hãi trước sự thật nếu trên đời này, ta hay bất kì ai lỡ thiếu vắng đi một tình yêu thương của mẹ hiền.
Một đêm sốt xoàng thôi ta đủ biết rằng mẹ chẳng bao giờ yên giấc, bàn tay mẹ nẹ nhàng sờ trán thăm khám nhiệt độ, đắp chăn, tát cả lo thuốc men, rồi mẹ nấu lá xông.
“Con ho lòng mẹ tan tành
Con sốt lòng mẹ như bình nước sôi”
Cơn sốt của con đã là cơn lửa đốt lòng mẹ. Cơn ho của con chắc đã làm khuôn mặt mẹ thêm hằn những vết chân chim.
Hình ảnh người mẹ luôn bên đời ấm áp, mãi hi sinh, chở che. Cất tiếng khócđầu tiên chào đời là ta đã nằm trọn trong tình yêu thương đó. Từng bước đi chập chững trước tiên của đời người, ai đã cầm tay ta dắt đi từng bước một. Khi lỡ ngã đau, ai lên tiếng xít xoa? Cảm nhận được nỗi đau lúc này là ai ngoài mẹ. Ai mừng vui nhất khi ta cất tiếng nói bi bô? Khi bước chân vào trường đằng sau ta không bao giờ thiếu vắng cặp mắt dõi theo đầ lo lắng của mẹ hiền. Và có ai tả được ánh mắt mẹ mỗi khi ta được điểm mười.
Giờ đây, khi ngồi trên ghế nhà trường với những trang vở mới thơm tho như còn phảng phất mùi hương lúa mới đồng quê và những giọt mồ hôi tảo tần của mẹ, với bộ trang phục màu xanh hôm nay đây chắc không thể thiếu đi niềm hy vọng cho con nên người tự miền quê xa lắc. Khi phố lên đèn ta chắc mẹ mới rời công việc đồng áng, thoăn thoắt bước chân về nhà dưới làn sương đêm mà mẹ chưa một lần ca thán.
Còn nhớ như in những lúc học bài khuya, mẹ vẫn thức cùng con và gồi bên may vá, khâu lại từng chiếc cúc, đắp từng mảnh vai áo đã sờn. Ngồi bên con, chắc mẹ sợ con thức khuya không đủ giấc sớm mai dậy đến trường, mẹ lại tất tả lo cho con. Cũng có nhiều lần phạm lỗi, sau cái nhìn nghiêm khắc của mẹ, ta vẫn nhận được sự vỗ về bằng những lời khuyên mộc mạc, chân tình nhưng sâu lắng bao dung. Mỗi lần như vậy, con như lớn thêm dần, cứng cáp hơn và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ phạm lỗi. Ta có biết đâu tuổi thơ vẫn cứ êm đềm trôi đi. Ta có biết đâu tuổi thơ vẫn cứ êm đềm trôi đi trong lúc lưng mẹ ngày thêm còng xuống theo dấu ấn ghiệt ngã của tháng năm, lỗi lầm xưa con e rằng chưa có dịp nào chuộc lại, tóc mẹ lại trắng thêm khi ta chưa kịp nên người.
Cuộc đời mẹ là cả một đời mãi hi sinh cho con, tình yêu của mẹ dành cho con mệnh mông như trời biển nước trong nguồn vẫn luôn chạy mãi như để tình mẹ luôn tồn tại vĩnh hằng.
Giờ đây, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tưởng như báo đáp công ơn trời biển của mẹ bằng cả sự quyết tâm học hành của con.
Tình mẹ thật bao la, con chỉ là đứa bé thích luôn được nằm trong vòng tay âu yếm, trìu mến của mẹ, của gia đình. Con nguyện sẽ cố gắng học thật tốt để rèn luyện bản thân con nên người, góp một phần nhỏ bé cho xã hội, đêm lị nguồn vui, niềm hy vọng cho mẹ, cho gia đình thương yêu của mình.
Ý kiến bạn đọc
Theo dòng sự kiện
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn