Tôi hiện sinh sống tại nhà cậu mợ. Nhà cậu có một bé trai năm nay lên 4 tuổi, đang học mẫu giáo. Sáng Mợ đưa bé đi học, chiều tôi đón bé về. Như thường lệ, đúng 4h30 phút tôi có mặt tại cổng trường mầm non. Trái với vẻ mặt hân hoan hớn hở như ngày thường, hôm nay em có vẻ buồn thiu, mặt còn xị ra, gặng hỏi mà em chẳng nói. Thường ngày còn ra chào mình rõ to, rồi kể hôm nay em ăn gì? Em chơi gì? Cô giáo dạy thế này? Bạn kia nghịch thế nọ?
Mình nghĩ chắc hôm nay chơi nhiều mệt hoặc trái gió trở trời nó dở chứng một hai ngày là hết ngay thôi.
Bẵng đi 1 tuần thấy nó vẫn thế, tâm trạng còn xấu hơn nhiều. Thỉnh thoảng ngồi một góc như thằng tự kỉ, đâm ra nhà mình cũng lo.
Lấy hết trí tuệ, lời ngon tiếng ngọt, quà bánh ra dỗ dành hỏi chuyện, mãi cu cậu mới trả lời lí nhí “ai cũng bảo em ngốc, làm gì cũng chậm. Em không thông minh hả chị? Chị cũng toàn nói em thế.”
Sét đánh ngang tai. Đây là lời của đứa trẻ 4 tuổi đây hả trời? Nghĩ lại thì mình thấy đôi lúc vì giận nó mà cũng nói hơi quá lời, không kiềm chế được cảm xúc.
Sau khi quan sát em học trên lớp thì thỉnh thoảng thấy em bị các bạn trong lớp cười đùa, chêu trọc chỉ vì quên lời một bài hát mới được học. Chắc từ đó em mới hay ủ rũ vậy.
Vừa buồn vừa thất vọng với chính bản thân mình. Lẽ nào những lời nói lúc nóng giận vô tình của bố mẹ hay của mình lại chính là tác nhân biến con thành đứa trẻ tự ti, mất niềm tin vào bản thân mình như vậy? Mẹ phải trả lời con ra sao như thế nào để con hiểu đúng bản thân con và những tình huống tương tự về sau, cần phải phản ứng thế nào với con cho đúng? Đôi khi vì chơi đùa quá trớn mà em lại có những suy nghĩ trưởng thành vậy.
Cả nhà mình ko biết nên làm thế nào với bé. Nếu các mẹ trong trường hợp này, các mẹ sẽ làm thế nào?
Tình cờ lướt web thấy có một cuốn sách đang được các bậc phụ huynh truyền tay nhau giới thiệu. Tên cuốn sách đó là “ con không ngốc, chỉ là con thông minh theo một cách khác”.
Trong cuốn sách đấy mình tâm đắc nhất câu “ Cuộc sống là một món quà được bọc bên ngoài bỏi nhiều lớp giấy khác nhau, chỉ có một số người may mắn – những người luôn giữ trong đầu một thái độ tích cực và suy nghĩ đúng đắn – mới có thể xé toang từng lớp giấy để tận mắt nhìn thấy món quà này. Nhìn thấy thiên tài trong mình, thấy được vẻ đẹp độc đáo của bạn thân, trong phút chốc cuộc đời chúng ta sễ đổi khác. Trong xã hội hiện đại, chúng ta theo đuổi quá nhiều những mục tiêu không thuộc về mình, mà không biết bản thân mình thực sự muốn gì! Tại sao không dừng lại xem xét bản thân, rồi mới tiếp tục xuất phát? Nhất định bạn sẽ phát hiện ra rằng, chính bản thân bạn đã là một món quà, một kho báu vô giá. Đến nay tôi muốn dùng trái tim cảm tạ chia sẻ lại chặng đường khi bản thân đã bóc được món quà đó với một mong muốn duy nhất: xin bạn cũng hãy tin rằng có một phần quà chưa được mở ra đang thuộc về bạn!”
Những điều chúng ta nghĩ nó chỉ là phiến diện. Khi con làm chưa đúng, đừng vội dùng những tính từ nặng nề để gán hành vi đó chính là bản chất của con, ví như “ con là đứa ngu ngốc, là đứa trẻ hư...” vì con sẽ chỉ nhớ những lời nói này và nghĩ bản thân mình thật tệ hại. Đây chính là nguyên nhân khiến con suy nghĩ tiêu cực, mất lòng tin vào bản thân. Nên dùng động từ để nó về hành vi sai của con, đồng thời phải giải thích cụ thể cho con hểu con đã sai chỗ nào để con biết và sửa sai”.
Con dù bé hay lớn khôn vẫn là đứa con bé bỏng trong mắt các bậc phụ huynh. Hãy yêu thương con, chỉ cần một cái ôm thôi, cũng làm cho các bé hạnh phúc và cảm thấy, đằng sau mình luôn có gia đình.
Chúc các mẹ thành công!
Ý kiến bạn đọc
Theo dòng sự kiện
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn