Trẻ em là hạnh phúc của gia đình, là tương lai của đất nước. Như chúng ta đã biết, sinh thời Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn dành cho các cháu thiếu nhi, nhi đồng tình thương yêu và quan tâm đặc biệt. Bác thường xuyên qua tâm nhắc nhở và giao nhiệm vụ bảo vệ, chăm sóc trẻ em.
Ngày xưa các cụ có câu “ Thương cho roi cho vọt
Ghét cho ngọt cho bùi”
Quả đúng như vậy. Nhưng hiện nay vẫn còn một số đại bộ phận các bậc cha mẹ vẫn theo tư tưởng “Con tôi tôi xót”, thích làm gì thì làm. Không quan tâm đến mọi người chiều con một cách thái quá. Không những bố mẹ chiều con cái mà đến ông bà nội ngoại hai bên.
Ikids – đồ chơi trẻ em xin kể cho các bạn một câu chuyện sau: “ Trong một xóm có một cậu bé tên Minh. Minh năm nay học lớp 3, sinh ra trong một gia đình nghèo có bố mẹ và 2 em nhỏ. Mặc dù, hoàn cảnh khó khăn nhưng không vì thế Minh mặc cảm với các bạn bè cùng trang lứa. Bé học rất giỏi, nhiều năm liền là học sinh xuất sắc của lớp, của trường.
Trên lớp, Minh có chơi thân với một bạn tên Nam. Trái với Minh, Nam học bình thường nhưng nhà lại có điều kiện, con một, phải nói là sinh ra đã được “ngậm thìa vàng”.
Một hôm Nam rủ Minh đến nhà chơi, khi Minh về thì nhà Nam bị kêu mất trộm tiền. Mặc dù số tiền không lớn, nhưng hẳn các bạn cũng biết mọi ánh mắt đổ dồn về Minh, gọi Minh là kẻ trộm. Không một lời giải thích, bố mẹ Nam mắng Minh xối xả,dùng những lời lẽ cay nghiệt vào Minh. Cấm Nam không chơi với Minh. Chỉ vì Minh là con nhà nghèo. Khi chưa điều tra rõ ràng đã lan tin hết huyện trong xóm ngoài. Nói Minh chơi với Nam chỉ lợi dụng vì nhà Nam giàu. Từ một cậu bé hoạt bát, nói nhiều đáng yêu, Minh thu mình lại. Không kết bạn hay chơi với một ai cả. Không chỉ có Minh bị mọi người chỉ trỏ rằng “ A! Thằng ăn trộm” hay “ Thằng lợi dụng bạn bè” mà đến bố mẹ Minh cũng bị hàng xóm láng giềng nói là “ Nuôi 1 thằng con không ra gì”, “ Mới tí tuổi đầu đã học người ta thói trộm cướp”.
Một tuần sau đó, khi mọi việc được làm sáng tỏ, Minh được minh oan. Số tiền nhà Nam mất bị cô giúp việc lấy, về sau cô cũng ăn cắp một số thứ giá trị trong nhà Nam, bị bố mẹ Nam bắt quả tang, lo lắng sợ hãi cô khai hết. Rằng mình đã ăn trộm những gì? Lấy những gì?
Lúc đấy mọi người mới biết mình đã nghi oan. Lên tiếng xin lỗi”.
Vâng , 1 tuần sống trong cảm giác bị xa lánh, cô độc, bị nghi oan, là các bạn các bạn chịu được không huống chi đây mới chỉ là một bé trai học lớp 3. Đúng con anh chị, anh chị xót, vậy con tôi, tôi có xót không? Một cậu bé hồn nhiên, vui tươi cậu ít nói hơn, sợ sệt và tránh đám đông.
Cái sai duy nhất của bé có lẽ là sinh vào một gia đình khó khăn, không có điều kiện, bố mẹ không có tiếng nói để đứng lên bảo vệ cho đứa con mình.
Chắc hẳn khi đọc xong câu chuyện này, các bạn thấy thân quen, ở đâu đó quanh mình đã có. Tôi khẳng định câu chuyện này là có thật. Tuy nhiên hậu quả nó để lại còn kinh khủng hơn. Không nhẹ nhàng như ở đây.
Qua câu chuyện này, mình muốn gửi đến các bạn một thông điệp nhỏ thôi “Đừng bao giờ nhìn bề ngoài của một con người để đánh giá bản chất bên trong họ. Cũng như đừng nhìn phiến diện một phía mà không suy xét tổng thể”. Cùng với thời gian bạn sẽ quên đi nhưng vết sẹo của nó để lại cho người bị hại thì không bao giờ hết, nó sẽ chỉ mờ đi chút ít, là nỗi ám ảnh theo bé suốt đời.
Ý kiến bạn đọc
Theo dòng sự kiện
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn